Một thời gian rồi Vy cũng quen với sự hiện diện của Hoàng,thay vì lạnh lùng mặc kệ thì Vy đã khuyên Hoàng học hành và tránh xa bọn bạn không tốt. Hoàng nghe lời Vy,ngoan ngoãn như mèo con,chỉ riêng việc Vy bảo Hoàng đừng theo Vy nữa là Hoàng không bao giờ đồng ý. Hoàng nói với Vy là từ bé đến giờ ngoài bố mẹ và người giúp việc sống lâu năm trong nhà thì không ai tốt với Hoàng như Vy cả. Thật lạ,nghe cứ như phim với tiểu thuyết. Vy luôn nghĩ Hoàng là trẻ con nên chỉ cười, Vy không có em trai nên xem Hoàng như đứa em cần dạy bảo vậy.
Đi cùng với Hoàng thỉnh thoảng Vy cũng bắt gặp nhiều ánh nhìn không mấy thiện cảm của các nữ sinh khác,là các em khóa dưới,cũng đúng thôi,vẻ bề ngoài của Hoàng chắc cũng được ái mộ,nghĩ thế rồi Vy bật cười,mỗi lúc như vật Hoàng cứ hỏi lí do Vy cười nhưng Vy không nói,thế là cậu nhóc lại chu môi lên ” Chị thật xấu”.
Năm cuối cấp đối với Vy không phải là một gánh nặng,Vy học khá,nhưng nó cũng chiếm của Vy gần hết thời gian nghĩ ngơi,học nhiều đâm ra tâm trạng nhiều khi mệt mỏi,Vy hay gắt với Hoàng mỗi lúc Hoàng cứ bắt Vy ăn cái này,uống cái kia,làm sao cho tốt,cho đủ sức khỏe. Hoàng nói còn nhiều hơn cả bố mẹ Vy nữa. Những lúc như vậy Hoàng chỉ đẩy cho Vy hộp sữa dâu tằm Vy thích nhất và bảo Vy uống.
Trời mưa,Hoàng đòi đi chung ô với Vy,trời nắng,Hoàng đòi chở Vy đi học,biết không thể không chiều theo y Hoàng nên quen dần Vy cứ để Hoàng thích làm gì thì làm mà không cần quan tâm đến cái nhìn của những người xung quanh. Thỉnh thoảng lại có người hỏi Vy là có phải Vy đang yêu Hoàng phải không,Vy không biết nói gì chỉ cười và bảo là trẻ con như Hoàng thì ai yêu nổi. Nói vậy bởi trong lòng Vy từ lâu đã có hình bóng của người con trai khác, Hoàng biết điều đó vì mấy lần Vy đứng nhìn người ta mà ngẩn ngơ. Hoàng trêu Vy bảo Vy ngốc,bảo Khánh làm sao mà đẹp trai bằng Hoàng được,thế nhưng trong đôi mắt của cậu nhóc mỗi lúc như vậy lại gợn lên một chút buồn.
Chủ nhật,Khánh hẹn Vy ở thư viện để trao đổi về vấn đề của lớp,Vy có nói qua với Hoàng,Hoàng bảo chiều Hoàng bận nên sẽ không làm phiền Vy,Vy cứ đi cho thoải mái. Vy đến thư viện từ sớm,hát vu vơ,vào xem một ít tài liệu,nhưng chờ mãi chẳng thấy Khánh đâu,lúc đó Vy mới gọi cho Khánh thì Khánh bảo xin lỗi vì có việc đột xuất mà quên nói với Vy,bảo hẹn Vy hôm khác. Vy nói không sao nhưng trong lòng hụt hẫng,định sẽ ở lại thư viện một lúc để học bài rồi mới về nhưng đầu óc chẳng thể tập trung. Được một lúc thì Vy thấy Hoàng bước vào,đeo balo của Vy lên,lôi tay Vy đi ra khỏi thư viện:
- Em làm gì ở đây?
- Em đã bảo là anh ta không tốt bằng em mà,đi,chị với em đi chơi.
- Chị còn phải học,đừng nói vớ vẩn.
- Nhưng em muốn đi chơi,chị không đi cùng em thì em đành phải đi với mấy đứa bạn hư hỏng đấy.
Vy đành chiều theo ý Hoàng,nói là đi chơi nhưng mà Hoàng chỉ chở Vy đi loanh quanh khắp thành phố,chẳng nói chuyện được mấy câu,nhưng trong lòng Vy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy hôm nay Hoàng cứ bảo Vy về trước,Hoàng có việc phải ở lại trường,đến ngày thứ ba thì Vy bắt đầu thấy lạ. Thế là Vy đứng chờ Hoàng,quả thật là có chuyện gì đó đã xảy ra,Vy thấy Hoàng đi cùng mấy đứa bạn hồi trước cùng tham gia đánh nhau,sau đó có sự xuất hiện của Khánh nữa,hình như là đang muốn gây sự với Khánh.
Thấy vậy Vy vội chạy đến,Hoàng nhìn Vy,Khánh nhìn Vy,không ai nói một lời:
- Chuyện gì vậy Hoàng? Vy quát.
- Sao chị còn chưa về?
- Chị hỏi có chuyện gì?
- Về đi,em đưa chị về. Nói rồi Hoàng kéo tay Vy lôi đi. Đằng sau Vy rõ ràng có tiếng gây gổ,Vy quay lại,gạt tay Hoàng,chạy về phía Khánh,vào can ngăn thì bị đánh ngay vào vai. Thấy Vy ngã,Hoàng xông thẳng vào bọn bạn cũ của mình mà đấm đá túi bụi,liên tục hét : Sao mày dám…
Trang Chủ | Đang Xem: 1 |