Cô bé tóc cột cao lắc lắc vai thằng bạn:
-Chắc nó không sao đâu. Bên đó người ta vẫn đang kiếm mà.
-Ừ!-Cậu bé chat gục gặc đầu, mắt nhắm nghiền. Ngày ngày cậu chỉ theo dõi chương trình thời sự quốc tế, đọc báo, lục lọi trên net để theo dõi quá trình cứu hộ cứu nạn. Cậu căng mắt ra tìm một ai đó đeo cặp kính cận viền đậm màu đen.
Chính phủ nước X ước tính tổn thất từ trận động đất thành phố Y lên đến hàng nghìn USD. Trong số hơn 300 nạn nhân, hiện giờ chỉ có 50 người được cứu sống. Số còn lại còn mắc trong bệnh viện hoặc còn mắc kẹt trong đống đổ nát. Sau hai tuần xảy ra thảm hoạ, cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng hy cọng còn rất mong manh.
Cậu bé chat với tay tắt phụt màn hình ti vi, ra giường và trùm kín chăn lại. Hai tuần rồi. Ai có thể sống sót trong đống đổ nát ấy. Cậu với tay lấy chiếc laptop khởi động lại và online. Hồi hộp đọc những messenger, khi không thấy có offline nào từ cậu bé đeo kính viền đầm, cậu lại tắt máy. Vài giờ sau lại tiếp tục online tiếp. Cậu đã mơ mình nhìn thấy nick chat của cậu bạn thân toả sáng trong một nụ cười ấm áp. Và khi tỉnh dậy biết mình mơ cậu đã khóc dấm dứt như một bé con.
Một tháng trôi qua…
Kể từ hồi kế hoạch cứu hộ đã ngừng. Những bản tin về trận động đất cũng thưa dần. Cậu bé chat click file nhạc Endlessly trong máy của mình lên. Bản nhạc cậu đã phả load từ Gendou.com, chỉ mong được send cho cậu bé đeo kính viền đậm. Giờ thì không còn ai nghe chung với cậu nữa rồi. Nửa vòng trái đất có thể nghe cùng nhau một bản nhạc, thật tuyệ khi có một người bạn ở rất xa mà có thể chia sẻ với người tao nhiều như vậy.
Hai tháng…
Tin nhắn cuối cùng: “ may con online day chu?” gởi đi trong vô vọng. Cậu bé chat lôi ra tất cả những gì thuộc về 2 đứa. Chiếc vé xem bóng đá, vỏ trái banh bị lủng chưa kịp vá, một chồng truyện góp tiền mua chung, mấy tấm stick manga, những thứ hai đứa đã cùng chia sẻ trước khi cậu bạn thân đi cùng bố mẹ.v.v..Hằng ngày đối mặt với những thứ đó cậu không chịu nổi. Cô bé tóc cột cao đến giúp cậu bạn thân dọn dẹp, đóng vào thùng carton. Cô bé cũng im lặng không nói gì, chỉ đôi khi thở dài.Cậu bé chat không hiểu nó dành cho cậu bé viền đậm cô chưa hề gặp hay dành cho cậu, người bạn thân trong lớp.
Cô bé tóc cột cao cầm chiếc laptoplên, ngước mặt hỏi cậu bé chat:
-Còn cái này thì sao hả mày?
Cậu bé chat ngẩn người. Ừ! Cái laptop đắt, không bỏ được. Nhưng trên nắp laptop là hình sticker hai đứa chụp chung, bàn phím dán hình Hanamichi-chan của hai đứa. Từng phím chữ cậu đã kì cạch type cho cậu bé đeo kính viền đậm cái mail đầu tiên khi cậu cùng gia đình chuyển đi, rồi những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng , xuyên quốc gia, xuyên đêm. Với cậu, laptop cũng chính là một phần của cậu bé đeo kính viền đậm. Voice chat là tiếng nói, webcam là khuôn mặt, và biết bao điều khác nữa.
-Thôi, để tao bán nó.
Ừ! Cô bé gật đầu, lẳng lặng đặt nó vào thùng carton. Nghĩ sao, cô bé lại lôi nó ra trở lại- Thế thì bán cho tao, tao cũng đang cần 1 cái.
-Thế thì mày cứ cầm lấy đi! Vào tay mày cũng hơn là bán cho 1 người dưng.
Một ngày nọ….
Cậu bé chat đang ngủ, giấc ngủ không yên kể từ khi thằng bạn thân của cậu ra đi. Tiếng chuông điện thoại bỗng réo vang lên. Cậu bé bật đèn, nhìn đồng hồ: 1h sáng. Ai gọi vào giờ này nhỉ?Cậu nhấc ống lên nghe.
-Alô!
-Mày đấy à?-giọng cô bé tóc cột cao vang lên ở đầu dây bên kia. Gấp gáp!
-Ừ!-Giọng ngái ngủ phát ra từ cậu bé chat.
-Tao đang online.
-Mày kêu tao online với mày hả?
-Tao chỉ muốn hỏi nick caubeviendam có phải là nick b
Trang Chủ | Đang Xem: 1 |