rất hạnh phúc, mọi chuyện đều như ý muốn. Ngay cả lúc người thân rời xa, dù đau khổ bao nhiêu thì em vẫn cảm thấy mình may mắn. Chỉ có thể nói, khi đó em quá ngây thơ, cứ nghĩ dù cuộc đời có thay đổi thếnào đi nữa, cũng không bao giờ nghĩ rằng em sẽ thay đổi giống như bây giờ.” (bạn đang đọc truyện tại topkute.net,chúc các bạn vui vẻ)Đôi mắt sọng đỏ của Phillip rời khỏi vai Tiểu Nguyễn, ngước nhìn cô, anh hỏi: “ Chẳng lẽ bây giờ em không cảm thấy mình hạnh phúc nữa sao?” Tiểu Nguyễn bị bộ dạng nhếch nhác của anh làm cô bật cười. Suy nghĩ một lát, cô nói: “ Có chứ. Có lúc em vẫn thấy mình hạnh phúc.Nhưng thứ hạnh phúc ấy không còn giống như trước đây nữa! Nếu như chưa bao giờ trải qua đau khổ thì hạnh phúc sẽ thật đơn thuần. Anh cũng sẽ hạnh phúc thật sự chứ không phải cố tỏ ra hạnh phúc để bất kỳ người nào cũng có thể hòai nghi niềm hạnh phúc của anh. Tất nhiên là không muốn, nhưng nếu đến một ngày nào đó, những hạnh phúc hiện tại bị thay thế bằng sự đau khổ, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc không bao giờ là vĩnh hằng … và chỉ những người nào đã đi qua nỗi đau sẽ cảm thấy hoài nghi hạnhphúc mà mình đang có…” Bim Bim bước ra thấy hai người lớn đang ngồi kề vai và thủ thỉ. Cảnh tượng này bé conthực sự chưa được thấy bao giờ! Tiếng hoạ mi véo von: “ Ba mẹ, con đói!” Lúc này hai người họ mới để ý cô công chúa đang đứng nhìn họ rất chăm chú. Tiểu Nguyễn vẫy tay gọi con lại rồi dịu dàng: “ Hôm nay cả nhà mình cùng ra ngoài ăn được không?” Phillip đứng dậy, anh gật đầu: “ Đợi anh đi rửa mặt và thay đồ đã.” Đang định bước về phòng tắm, anh liền quay đầu lại nhìn Tiểu Nguyễn: “ Ăn ngoài cũng được. Nhưng em có thể vì thể diện của anh mà mặc tử tế được không?” Thở dài, lúc này cô mới để ý hoá ra mình đang mặc quần áo ngủ từ lúc đi đón con. Bĩu môi nhìn về phía anh rồi cô cũng đứng dậy. …………………………………. Hoàng cho xe dừng lại trước khu chung cư của em trai. Đỡ vali trên tay Văn, anh cùng cậu bước vào thang máy. Đánh giá một hồi, những ngón tay lướt nhanh qua chiếc kệ gỗ. Mỉm cười, Thái Văn lên tiếng: “ Rất sạch. Xem ra anh đã bỏ không ít công sức và tiền của để trang hoàng cho tổ ấm của em! Cảm ơn nhé.” Hoàng vớ được chiếc gối tựa trên sofa liền ném về phía em trai và cao giọng: “ Biến. Tao đâu rỗi hơi. Là công ty họ làm hết!” Bắt đồ một cách thành thục, nhìn anh trai mình rồi Văn cười lớn: “ Bây giờ đi ăn cơm được không? Thức ăn trên máy bay em không tài nào nuốt nổi. Dạ dày biểu tình rồi này!” Bàn tay đang cắt bít tết của Phillip khẽ dừng lại, ánh mắt anh tập trung vào bóng dáng haingười đàn ông đang bước vào Seoul Garden. Tiểu Nguyễn thấy lạ liền gặng hỏi: “ Sao vậy?” “ SF của em cũng tới đây kìa, còn đi cùng mộtchàng trai….rất được!” Tiểu Nguyễn ngoái đầu nhìn theo hướng mà Phillip chỉ, Bim Bim thấy vậy cũng nhìn theo mẹ. Nhỏ giọng, con bé gật gù nói: “ Mẹ ơi, con chạy ra với ba được không?” Nhìn con âu yếm, cô gật đầu và dặn: “ Nhớ hỏi chú Văn xem quà của cháu đâu nhá!” Không tránh được tò mò, Phillip quan sát Tiểu Nguyễn sau đó lại nhìn về người đàn ông ở phía xa: “ Người đi cạnh anh ta là ai vậy?” “ Em trai anh ấy. Mới từ Mỹ về. Kiến trúc sư tài năng! Sao? Anh thích à?” Thẳng thắn gật đầu. Ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối: “ Thượng Đế thật không công bằng. Giá mà biết trước có người đẹp trai đến vậy xuất hiện, anh đã mặc áo sơ mi chứ sẽ không mặcT-shirh có hình Mickey Mouse! Lạy chúa!” Nhún vai, Tiểu Nguyễn lại chú tâm vào đĩa spaghetti của mình. Không cam lòng, anh lêntiếng: “ Mình có thể cùng qua đó ăn với bọn họ được không? Được không Nguyễn?” Chép miệng, cô lừ mắt với anh: “ Anh không thấy rất vô duyên à? Em không có hứng. Nếu thích thì anh đi mà qua đó. Em ăn một mình cũng được!” “ Thôi mà. Anh xin lỗi. Vợ à, vợ ơi…vậy thì lúcnào đó em có thể hỏi giúp anh xem em trai sf của em có hứng với